Bộ phim Mobile Telephones do Bell Phone phát hành những năm 1940 đã cho cái nhìn cơ bản về điện thoại di động vào thời điểm đó. Bạn có thể xem phim do Periscope Films đăng tải trên YouTube.

Năm 1963, Motorola giới thiệu chiếc điện thoại di động cầm tay đầu tiên trên thế giới. Sáu năm sau đó, Nippon Telegraph and Telephone (NTT) ra mắt mạng di động đầu tiên. Tuy nhiên, thực tế điện thoại di động (không phải loại cầm tay) đã xuất hiện trước đó nhiều năm. Bằng chứng là trong một bộ phim do Bell Phone thực hiện vào những năm 1940 đã xuất hiện điện thoại di động.

YouTube video

Bộ phim có tựa đề Mobile Telephones, được sản xuất nhằm định hướng cho các doanh nghiệp thấy được những lợi thế của việc trang bị phương tiện điện thoại di động. Ví dụ, công ty vận tải cần thiết bị để liên lạc với tài xế đang di chuyển trên đường nếu có điểm giao hàng mới phát sinh, cần dừng đột xuất. Ngày nay, chỉ cần tạo một ứng dụng điều khiển, sắp xếp lại tuyến đường cho tài xế. Tuy nhiên, trước đây người ta phải trang bị một bộ thu phát tín hiệu khá cồng kềnh đặt trong cốp và một anten trên nóc xe. Quá trình cài đặt thiết bị tương tự như điện thoại di động của những năm 1980.

Điện thoại có một nút, người dùng phải bấm giữ khi nói chuyện và thả ra để nghe bên kia trả lời, kiểu giống bộ đàm hiện nay. Khi không sử dụng, thiết bị đặt ở dưới trình điều khiển bên phía ghế phụ lái. Cuộc gọi được truyền thông qua sóng vô tuyến tần số FM và đường dây điện thoại. Vào thời điểm đó, người dùng chỉ nghe radio qua sóng AM.

Để liên lạc với các phương tiện đang di chuyển trên đường cao tốc, trạm phát và nhận tín hiệu được kết nối với các đường dây điện thoại đặt trên những tuyến đường này. Bằng cách này, thiết bị sẽ không “bị mất sóng”. Mặt khác, anten tần số cao được đặt cao hơn so với mặt đất để có thể kết nối với anten trên xe.

Điện thoại di động những năm 1940 trông như thế nào?

“Điện thoại di động giúp mở rộng phạm vi liên lạc bằng giọng nói. Đây là bước tiến đáng kể mang dịch vụ điện thoại đến với mọi người, bất kể thời gian và địa điểm”, Bell Phone chia sẻ trong bộ phim.

Theo một bình luận trên YouTube, bộ phim phát hành năm 1948, khi nhà mạng AT&T của Mỹ chuẩn bị cung cấp dịch vụ điện thoại di động với quy mô lớn. Công nghệ này không khác nhiều so với hệ thống liên lạc hai chiều mà cảnh sát Mỹ sử dụng vào thời điểm đó. Cụ thể, có hai dịch vụ được gọi là Urban và Highway. Urban dùng tín hiệu tần số 152/158 MHz băng tần thấp, phạm vi phủ sóng trong vòng 25 dặm ở các thành phố lớn. Trong khi Highway sử dụng tần số 35/43 MHz băng tần thấp và phủ sóng những khu vực còn lại. Ngày nay, dịch vụ 5G băng tần thấp của T-Mobile sử dụng phổ tần 600 MHz và sóng vô tuyến mmWave ở tần số 28/39 GHz.

Sau hơn 70 năm phát triển, công nghệ điện thoại di động đã tiến bộ vượt bậc. Ngày nay mọi thứ đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Thiết bị cảm ứng chúng ta đang dùng rất nhỏ gọn, đặt vừa vặn trong túi, có thể thực hiện nhiều chức năng như: nghe gọi, nhắn tin, chụp ảnh, quay phim, lướt web, nghe nhạc… Những năm 1948, hẳn không ai có thể tưởng tượng được điện thoại sẽ phát triển vượt bậc như ngày nay. Tất nhiên, hiện tại chúng ta cũng không biết công nghệ sẽ tiến bộ như thế nào sau vài mươi năm nữa.

Góc quảng cáo